Khi nào nên bước ra khỏi cuộc đời người khác
Chỉ đơn giản là khi người đó đã không còn thấy vui khi chúng ta ở bên cạnh. Là khi chúng ta không còn là nơi người đó chạy đến mỗi khi buồn.
Là khi tên của chúng ta không hiện ngay trên màn hình mỗi khi người đó cần nói chuyện. Là khi một cái ôm của chúng ta không phải là thứ người ta mong đợi. Là khi cái xiết tay của chúng ta không phải là thứ giúp người ta vượt qua được khó khăn…
Là khi cuộc hẹn với chúng ta là thứ người ta không chờ mong. Là khi một câu nói của chúng ta không làm người ta mỉm cười khi nhớ lại. Là khi những kỷ niệm chỉ là những việc đã xảy ra, những nơi chốn chỉ đơn giản là những địa điểm không đi cùng người này thì đi cùng người khác; những đồ vật chỉ đúng nghĩa là đồ vật; những tin nhắn hay mặt cười chỉ được hiểu theo nghĩa đen…
Là khi chúng ta ở bên nhưng người đó không thấy chúng ta ở bên. Là khi chúng ta ở bên nhưng điều đó cũng chẳng giúp gì được nữa. Là khi những cố gắng đều vô ích. Là khi một người này nên bước ra khỏi cuộc đời của một người kia…
Khi chúng ta mười bảy tuổi chẳng có tình yêu nào rập rờn như cánh bướm trong tim mà không thành lời trên môi. Có cả ngàn cách để nói cho người khác biết chúng ta đã yêu họ như thế nào.
Khi lớn lên mới biết có những tình cảm mãi mãi là cánh bướm rập rờn trong tim mà chết lặng trên môi. Có hàng ngàn cách để chôn đi tình yêu lặng thầm với người khác dù chúng ta đã yêu họ đến thế nào.
Khi lớn lên chút nữa mới biết đâu phải muốn “lặng lẽ đi bên đời nhau” là dễ. Có hàng ngàn cách để một người không yêu chúng ta xua đuổi chúng ta, vô tình hay cố ý, ra khỏi những cuộc đời không có hoặc nếu có cũng mờ nhạt bóng hình chúng ta trong đó…
Nên đành cất bước đi thôi… Chứ đừng cố ở bên một người đã không còn thấy vui dù cho có hay không có chúng ta trong cuộc đời.
Comments are closed.