Đừng xem nhân viên là những kẻ tham tiền

1

Có bao giờ bạn đặt câu hỏi tại sao nhân viên luôn ra đi với những lý do nghe qua đã biết họ nói dối chưa? Và đương nhiên, các bạn lại gán cho họ cái mác “nhảy việc vì tiền”, một sự lấp liếm khuyết điểm cá nhân mà không ít lãnh đạo sẵn sàng buông ra vào bất cứ thời điểm nào. Tôi cam đoan bạn biết lý do lớn nhất khiến cho nhân viên không thể tiếp tục gắn bó với bạn nữa lại chẳng hề xuất phát từ những vấn đề tài chính hay lợi ích cá nhân, mà 95% nguyên nhân là thái độ, là cách sống, là “tâm – tầm – trí” của bạn. Hãy can đảm nhìn thẳng vào vấn đề, đó là cánh cửa duy nhất giúp bạn níu giữ nhân viên. Không phục ư? Hãy trả lời giúp tôi một số câu hỏi và tự đưa ra đáp án giúp tôi:

–       Bạn có thường xuyên hỏi thăm gia đình, con cái của nhân viên?

–       Bạn có thường xuyên động viên nhân viên khi họ gặp khó khăn?

–       Bạn có luôn đứng ra nhận trách nhiệm trước khách hàng hoặc các sếp lớn vì những lỗi của nhân viên?

–       Bạn có bao giờ quan tâm tới mức lương hiện tại có đủ để nhân viên trang trải cuộc sống thường ngày?

–       Bạn có thường xuyên thừa nhận sai lầm của mình trước nhân viên hoặc lắng nghe ý kiến họ hay chỉ biết bảo họ làm sao họ phải nghe vậy?

–       Bạn có thường xuyên xắn tay vô giúp đỡ nhân viên khi họ phải ở lại làm khuya hay bạn vẫn đứng lên ra về?

–       Bạn có thường xuyên chia việc của 1 dự án với nhân viên hay bạn chỉ biết “review” sau khi họ làm xong và quyết định của bạn là quyết định cuối cùng.

–       Bạn có thường xuyên công tâm tăng lương, tăng chức cho những nhân viên làm tốt nhưng hay bất đồng chính kiến với bạn?

–       Bạn không thường xuyên gặp tình huống tăng chức cho một người là những người khác nghỉ việc?

–       Bạn có thường xuyên giữ lời hứa với nhân viên?

–       Và khi công ty làm ăn thua lỗ, bạn vẫn giữ nguyên mức lương của mình và chọn cách cắt giảm nhân viên?

Tôi biết bạn đã có đáp án sau khi trả lời những câu trên. Có không ít người làm lãnh đạo sẵn lòng tạo điều kiện làm việc thuận lợi cũng như cơ hội phát triển cho nhân viên. Đối với họ, nhân viên không phải cấp dưới; mà chính là cộng sự, là anh em, là một gia đình thứ hai đúng nghĩa.

Dẫu vậy, cũng chẳng hề thiếu những người thích khoác lên mình chức danh “sếp”, để rồi chỉ biết đè nén, quát tháo, mắng mỏ, chỉ trích nhân viên một cách nặng nề nhất. Những người sếp ấy sẵn sàng đổ lỗi cho hoàn cảnh, cho tất cả mọi người xung quanh nhưng tuyệt nhiên lại chẳng bao giờ thừa nhận bất kỳ sai lầm nào của mình.

Để rồi, hằng ngày, họ vẫn cứ tiếp tục huyễn hoặc bản thân trong chính cái chức danh phù phiếm ấy. Hoặc cũng có thể là họ thừa biết đó chỉ là thứ trang sức ảo ảnh, thế nhưng một “hầm mộ” nằm sâu trong nhân cách, trong tâm hồn, trong cái tôi quá lớn đã không cho phép họ thay đổi…

Đặt ở khía cạnh công việc và tạo giá trị cho tổ chức, những ưu tiên cho giới quản lý – những người giỏi về chuyên môn – không phải điều gì kỳ lạ. Tuy nhiên, người làm sếp cũng cần phải biết tôn trọng cuộc sống của các nhân viên cấp dưới, thay vì suốt ngày “hành tỏi” người khác như thể họ có quyền đè nén tất cả mọi người vậy.

Công việc đương nhiên là không thiếu, việc gấp cũng có những thời điểm sẽ xuất hiện nhiều. Thế nhưng, không ít quản lý có thói quen bắt ép nhân viên phải hoàn thành mọi thứ cho mình bất chấp trong giờ nghỉ ăn trưa, giữa đêm, cuối tuần, đang đợt nghỉ phép, nghỉ ốm, thậm chí… là khi nhân viên đang ở nhà cho con bú!

Họ đâu quan tâm đến đời sống cá nhân của những kẻ cấp dưới như thế nào. Để rồi khi người ta bỏ đi hết, các sếp lại buông lời chê trách nhân viên nghỉ việc vì tiền mà đâu hề biết rằng chính thái độ “đè đầu cưỡi cổ” mới là nguyên nhân khiến mọi thứ tan vỡ

Hoặc nhiều người lúc nào mở miệng ra cũng nói về “chân – thiện – mỹ”, tự nhận mình “yêu thương con người”, là một lãnh đạo có lương tâm nghề nghiệp. Nhưng rồi chỉ ngay sau đó không lâu, họ sẵn sàng dùng chính thứ lương tâm “nửa vời” này để cắt đi tháng lương thứ 13 của các đồng nghiệp, rồi thì những khoản thưởng cuối năm và dập tắt luôn cả giấc mơ về một cái Tết đủ đầy của những người lao động mà họ cho là… cấp dưới.

Trớ trêu là trong khi ấy, họ vẫn quyết định cho phép bản thân mình được nhận thưởng, giống như một điều tất yếu chẳng hề liên quan gì đến cuộc sống của nhân viên xung quanh. Cũng cần phải nói thêm rằng, tháng lương thứ 13 của một người lao động bình thường có khi chỉ vài ba triệu, nhưng đối với các sếp thì con số này lớn hơn rất nhiều, có thể gấp 10, 20, 30, 50 hay thậm chí cả trăm lần.

Đối với những nhân viên từng cống hiến nhiều năm cho công ty (có thể là một hai thập kỷ hay hơn thế), đôi lúc mong muốn chỉ là nhận được sự ghi nhận cho những đóng góp miệt mài suốt cả tuổi thanh xuân. Vậy mà, đổi lại chỉ là cái phủi tay đầy phũ phàng… Ôi, thanh xuân của một người rẻ mạt thế sao?

Có thể những dẫn chứng này vẫn phần nào phiến diện vì còn tùy vào bối cảnh, văn hóa doanh nghiệp và các yếu tố khác; nhưng thật may mắn, vẫn có nhiều người lãnh đạo sẵn sàng từ chối nhận thưởng Tết, từ chối tăng lương trong suốt một năm để giúp công ty cân bằng quỹ lương đồng thời phần nào san sẻ niềm vui cho anh chị em cấp dưới.

“Cùng là người lao động với nhau, dăm ba triệu với mình đâu có nhiều, nhưng với anh em nhân viên ở kho thì quý lắm”… có người sếp đã từng nói vậy – một người đáng kính!

Chấp nhận bớt đi chút niềm vui của bản thân để mang lại hạnh phúc cho nhiều người; hay là sẵn sàng tìm kiếm niềm vui cho riêng mình một cách ích kỷ ngay từ những nỗi tuyệt vọng của người khác? Mỗi cá nhân sẽ có những câu trả lời khác nhau, phụ thuộc vào cách sống của mỗi người.

Cuộc đời này vốn dĩ vẫn là một dòng chảy bất tận, và tất nhiên, những người sẵn sàng trải lòng ra để sống vì mọi người, dù chỉ là một chút thôi, chắc chắn sẽ là những người hạnh phúc và thanh thản nhất.

Nhắn gửi cho các bạn  nhân viên: “Everything happens for a reason – Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó”. Cuộc gặp gỡ giữa sếp và nhân viên phải chăng cũng là định mệnh. Định mệnh cho chúng ta gặp một người có “Tâm – Tầm – Trí”, con đường sự nghiệp và cuộc sống sẽ thuận lợi hơn; nhưng nếu định mệnh cho chúng ta gặp một người không như mong muốn, thì âu cũng là một bài học thú vị để chúng ta định hình lại nhân cách và giá trị bản thân của mình, hiểu mình là ai, muốn gì, trở thành người như thế nào.

Mỗi người đều nên tự nhìn lại, để rút ra bài học cho mình, để thay đổi cho tốt đẹp hơn, để biết ơn những điều từng xảy ra trong quá khứ… và hãy nhớ rằng một ngày nào đó bạn cũng sẽ là sếp, đừng đem sự đau khổ trong quá khứ của mình để các thế hệ sau nếm trải.

Một số anh chị sẽ cảm thấy Tôi viết như đang mô tả về một người nào đó? nhưng thưa anh chị đây là vấn đề của rất nhiều Sếp chứ không phải của một số ít Sếp. Tuy nhiên việc nhìn nhận và năng lực quản lý của các Sếp hoàn toàn không giống nhau và không phải ai học đều có cách quản lý như nhau. Quản lý cũng là một nghệ thuật để phát huy năng lực của nhân viên mình.

Comments are closed.